Chẳng biết có phải tại mang bầu tâm trạng phức tạp ko mà dạo
này hay nhớ về mấy chuyện xưa cũ. Trong đó đoạn tua đi tua lại nhiều nhất là 3
tháng đáng nhớ, T4-T7/2013, khi bắt đầu rời HN vào SG định cư với bạn Bụng Bự.
Với 1 vài người thì có lẽ quá phiêu hay quá liều khi rời bỏ
thành phố, rời bỏ mái nhà thân quen đi tới 1 vùng đất xa lạ với 1 người mình thật
sự chưa hiểu rõ 100%. Nhưng có lẽ khi đã hiểu 1 ai đó tới mức ấy thì chưa chắc
người ta có thể phiêu và liều .. :3
Năm ấy mình đã bỏ ngoài tai những câu nói đại loại như: “Có
biết nhà nó ở đâu ko?”, “Biết hoàn cảnh nhà nó thế nào chưa?”, rồi những lời rỉ
tai rằng mình đang dính bẫy, ăn quả lừa… Có quá nhiều lý do cho những lời dự
đoán, nhưng cũng quá nhiều toan tính riêng tư trong mỗi lời rỉ tai… Những điều
đã khiến mình từ bỏ cả sự nghiệp, thậm chí cả vài người bạn “thân” … Và có lẽ
mình may mắn quá chăng khi 3 năm (khá ngắn ngủi) đã trôi qua nhưng chưa có bất
kì một giây phút nào ân hận vì quyết định ra đi …
---
Những ngày đầu tiên của 2 đứa chỉ là 1 căn phòng nhỏ cỡ đâu
25m vuông. Nửa bên này trưng bày đồ của shop, nửa bên kia chỉ đơn giản 1 giá sách, 1 kệ bếp, bộ máy tính và dàn loa,
đủ cho 1 cuộc sống thuê trọ đơn giản. Bụng Bự và bạn bè mất 3-4 ngày đổ mồ hôi
tự sơn, tự đóng quầy kệ, tủ sách, bàn ghế… Yêu nhất là chiếc kệ bếp vuông góc
chữ L, vừa che được góc bếp, vừa dễ thương và tiện dụng mà đến giờ mình vẫn
đang xài dù chỉ làm bằng pallet mà thôi.
Cũng phải thú nhận rằng khi bắt đầu xách valy đặt chân tới
SG khi ấy, mình có chút hoang mang. Sống trong điều kiện ko phải dư giả nhưng
tương đối đầy đủ quen rồi, đã từng tự hỏi liệu mình có bị sốc hay ko. Nhưng khi
tận tay chạm vào những vật dụng hàng ngày tự tạo ấy, điều duy nhất còn lại là
niềm cảm động vô bờ với sự chu đáo, quan tâm của mấy bạn. Rồi trong những tháng
ngày sau, nghe kể về những giai đoạn trong cuộc sống của Bụng Bự, những tháng
ngày sinh viên chia nhau đến từng ổ bánh mỳ, mà thấy càng yêu hơn nữa tình bạn
đáng quý giữa mọi người…
Trong 3 tháng ngắn ngủi sống trong căn phòng nhỏ bé, mỗi
sáng sớm thức dậy cùng chuẩn bị đồ ăn sáng, rồi Bụng Bự đưa mình đi làm. Sau đó
anh về nhà online làm việc, bán hàng … Trưa lại chạy qua đón mình đi ăn, chiều
về cùng đi chợ, cùng nấu nướng, cùng ăn tối … Rồi chở nhau đi dạo loanh quanh…
Mỗi ngày đều đặn yên bình… Đêm nằm nghe tiếng mưa khi ầm ào khi rả rich ngoài
khung cửa sổ rộng sau nhà …
Khi ấy 2 đứa đều chưa có dự định hay ước vọng gì nhiều ngoài
việc gắng sức để vực lại thương hiệu WildShop … Cũng ko quá nhiều cạnh tranh,
lo toan như bây giờ… Cuộc sống tuy có chút mơ hồ nhưng thật sự nhẹ nhõm bình
yên …
Rồi kỉ niệm khi 2 đứa bắt đầu PR và bán được từng chiếc
Dammtrax đầu tiên. Chạm vào từng chiếc nón khi ấy sao mà nâng niu, quý giá đến
thế. Đi giao hàng cho từng khách, thấy họ vui mà mình cũng vui lây … Giờ
Dammtrax đã rất nhiều, khách đến mua hàng vui, mình cũng vui nhưng có cảm xúc
nao nao ngày ấy chẳng biết còn khi nào có được …
3 tháng đầu tiên ở bên nhau ấy cũng là khi mình phát hiện bạn
Bụng Bự thường mộng du mỗi khi suy nghĩ nhiều. Đó là khoảng thời gian nhiều bức
xúc và áp lực khi mấy tháng dài trc đó bạn ý là đề tài của búa rìu dư luận, là “gã
lăng nhăng, lừa đảo” trong mỗi câu nói của những kẻ tìm cách rẽ chia 2 đứa. Bởi
thế có những đêm dù nằm cạnh nhau mà bỗng nhiên Bụng Bự bật dậy gọi tên mình …
Hay lần mình suýt khóc khi bạn ý nói mớ “Anh ơi, vợ em đâu rồi?” … Đến giờ nghĩ
lại nhiều khi vẫn còn muốn rớt nước mắt.
Cuối tháng 6, đầu tháng 7 năm ấy, vận may tình cờ đến khi 2
đứa được giới thiệu 1 mặt bằng cực kì phù hợp để mở shop … Nhiều đăn đo trăn trở,
khi ấy cũng là khởi đầu con đường nhiều lo toan của bạn Bụng Bự … Cho tới tận
ngày hôm nay, cảm giác mơ hồ ko còn, cảm giác yên bình cũng đến theo
cách khác … Nhưng có những điều chẳng thể nào quên
Cảm ơn những con đường đã qua …
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.